Đã nhiều đêm ta thức nhưng chưa bao giờ ta hỏi đêm qua chưa mà sao trời vội sáng?
Mưa nắng hai mùa lẫn lộn thì cánh chim nào đã chở mùa sang?
Sài Gòn chẳng có mùa đông nhưng lòng mình tiễn ai sao lạnh giá?
Chiếc lá nào để gió cuốn bay xa?
Không phải đêm chia ly buồn gì sao chẳng nói
Tự an ủi lòng nói nhỏ trở về thôi
Ngày không buồn mà vẫn đưa chiều vào tối
Môi ta mỉm cười. Uh! nhớ thương khôn nguôi….
Chưa đi qua mùa đông sao lại mộng về một đêm xuân sang
Để được một lần thì thầm ngày đó yêu anh
Không một lần dạo thuyền trong đêm trăng thanh
Nhưng vẫn xây mộng vàng đậu bến sông xanh…
Mây đen kéo ngang trời nhưng mộng tràn ngập đêm trăng sao
Chẳng có ngôi sao nào ta vẫn mơ về từng chiếc lấp lánh
Chiều nay ngồi đây lòng nào phải tơ trinh
Nhưng lòng mình về với dĩ vãng…
Chưa được gần thì làm gì có xa nhưng lòng nghe quạnh vắng
Thui thủi trên đường thênh thang gió lộng một mình ta
Không chút men say hèn chi lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa…
(Viêt cho tháng ngày yêu thương)
Người kia có đọc được dòng này?