“Bánh bò…bánh bò…” Tiếng rao yếu ớt, đứt quãng nhưng vẫn vang vọng qua mọi ngõ ngách, cạnh những âm thanh ồn ào và hỗn tạp khác giữa thành phố náo nhiệt, đều đặn mỗi ngày như một điệp khúc dằng dặc.
Một ngày hè, tiếng rao ấy đến tai những đứa trẻ ở trường nhiều hơn ở nhà – và chúng ngỡ nó mới mẻ lắm. Chúng bật ra khỏi ghế thật nhanh ngay khi nghe tiếng rao, chạy vội vàng ra đầu hẻm và vẫy tay rối rít: “Bánh bò!”. Người bán bánh già, ốm, khắc khổ nhưng thân thiện và đôn hậu.
Chiếc xe đạp cà tàng có mâm bánh với những chiếc bánh bò to tròn màu xanh lá nhạt. Bàn tay gầy guộc cắt từng miếng bánh hình chữ nhật, rồi rải những muỗng muối mè vàng, cam đủ sắc độ trộn lẫn, rồi nhận lại từ những bàn tay trắng trẻo, mũm mĩm của bọn trẻ từng đồng tiền lẻ.
Nhiều ngày như thế, nhiều tuần như thế, hành trình của xe bánh bò có thêm một con hẻm. Bọn trẻ rất thích vị béo, xốp và mềm của bánh bò, vị mặn của muối mè, riêng biệt và không lẫn vào đâu được. Rồi những ngày tiếp theo, ham chơi, chúng lắc đầu khi chiếc xe đạp cà tàng rẽ vào hẻm, khi ông lão với giọng nói đặc biệt đi ngang nhà, nhìn trông và nhắc nhở: “Bánh bò!” Sau đó bọn trẻ cũng ăn thêm vài lần, và rồi chỉ còn có lắc đầu. Rồi bọn trẻ bị cuốn hút vào vô vàn những thú vui mùa hè. Tiếng rao “bánh bò” sao mà ngắn ngủi quá, không kịp để chúng nhớ, không kịp để chúng mong.
Xe bánh bò đều đặn đi qua, tiếng rao lạ tai đều đặn đi qua. Qua con hẻm, qua nhà một tầng, nhà hai tầng, nhưng không qua những đôi tai cần phải qua. Đến một ngày, bọn trẻ chợt nhớ hương bánh bò xưa… Chúng chờ đợi tiếng rao… Trưa. “Bánh bò…!” Những đứa trẻ vớ vội tờ 1.000đ ào ngay ra cửa, cánh tay giơ lên toan vẫy, nhưng chiếc xe bánh bò chạy vụt qua, màu xanh lá nhạt mất hút nhẹ như gió thoảng. Nhiều lần như thế. Không thể giải thích tại sao, không thể nào bắt kịp được, vì hành trình của xe bánh bò đã mất một con hẻm. Tất cả bỗng hóa xa vời vì đã không thể đợi chờ nhau.
Tất cả bỗng hóa xa vời vì đã không thể đợi chờ nhau…
BẢO PHƯƠNG (THPT Chuyên Lê Hồng Phong)
lạc nhịp nhau r.