Tác giả: Hoàng Phủ Ngọc Tường
1.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa
Em có nhắn điều gì theo lá rụng
Ký ức nào khẽ động vai tôi
Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng
Thu nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Thu về từng cọng vàng khô
2.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi
Mọc lên thật nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rủ lá
Tôi gập người trên bóng tôi
Không nghe tiếng ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Cắn móng tay từng ký ức mong manh
Giống như con châu chấu nọ
Gặm hoài lá cỏ xanh.
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành nhạc phẩm Nỗi buồn.
Dưới đây là phiên bản do Thùy Dung trình bày.
Bài thơ được viết theo cung cách an nhiên, điềm tĩnh; nó làm người ta đồng cảm nỗi cô đơn và chia sẻ cũng không quá khó nhọc. Bài hát phổ lại không toát lên được dáng dấp đó, lại thể hiện quá nhiều nỗi đau nhiều hơn là nỗi buồn. Phần nào làm khí chất của câu chữ bị chùng xuống. Mình nghĩ vậy.